Anh với
riêng ḿnh
Có lẽ anh rất ồn
ào em nhỉ
Sống vô tư như thể chỉ cho ḿnh
Nào ai thấy trong nụ cười b́nh dị
Những ưu phiền day dứt của riêng anh
Nụ hoa xinh khoe sắc
thắm trên cành
Chợt ngỡ ngàng vỡ oà ḍng nước
mắt
Khi giấc mơ không biến
thành sự thật
Và đông về lạnh lẽo bước người đi
Giọt sương khuya khe khẽ
nói điều ǵ
Mà nàng Tô Thị thẫn
thờ hoá đá
Ḍng sông kia chảy
hoài ra biển
cả
Nên suốt đời mang món nợ phù
sa
Chẳng bao giờ dám nhớ
tháng năm qua
Kỷ niệm nghẹn ngào nơi miền đất lạ
Vết bầm tím khi ḍng
đời xô ngă
Phút giao mùa thầm lặng đứng bơ vơ
Chiều vội vă ngang trời
cơn mưa đổ
Khối t́nh xưa ôm giấc
ngủ muộn màng
Đời lăng tử như một bài thơ
cũ
Kiếp phong trần đau nhói mỗi mùa sang ...
Có lẽ anh rất ồn
ào em nhỉ
Sống vô tư như thể chỉ cho ḿnh
Nào ai biết mặt cười che lo nghĩ
Những vui buồn của cuộc đời anh ...
01/02