Chút băng lăng ngày chủ nhật

 

Chút băng lăng chiều nay ngày chủ nhật

Con nắng vỡ khẽ gọi mùa sang

Làn hơi thở mỏng nồng nàn rất thật

In lên phím đàn nỗi nhớ miên man ...

 

Anh đễnh chợt lục t́m quá khứ

Kỷ niệm vướng vào sợi nhớ đong đưa

Cơn mưa chiều bỗng trở thành rất

Nên giận hờn, ướt vạt áo ngày xưa

 

Quán cóc liêu xiêu chiếc ghế buồn tủi

Thời gian dài áo trắng c̣n đâu

Xa hun hút phút dùng dằng ngóng đợi

Bàn tay nào đem hơi ấm trao nhau

 

Em đánh mất nụ hôn đầu bỡ ngỡ

Anh lạc lơng với riêng ḿnh

Bến sông hôm nao đôi hàng liễu rủ

Nước chảy xuôi ḍng, người đứng lặng thinh

 

Ngọn gió sang ngang, mưa rơi nức nở

Cung nhạc trầm đang réo rắt gọi tên

Đắng trên môi giọt phê đă lỡ

Nửa đời phiêu bạt thoáng chốc buồn tênh

 

phải mùa xuân đong đầy nỗi nhớ

Gót thời gian hằn vết sẹo không nḥa

Anh chới với trong t́nh yêu một thủa

Đón xuân này lại nhớ những xuân qua ...

 

Xuân 2000