Ladyhawk
Chỉ tại lời nguyền ấy hai đứa
phải xa nhau
Đời hiệp sĩ dấu mình trong rừng
thẳm
Thế gian này chỉ mình
em ta mãi
ngắm
Thương nhớ vơi đầy, sao hôm gọi
sao mai
Chỉ tại lời nguyền ấy hai đứa
phải xa nhau
Mặt trời của em là
vầng trăng dịu ngọt
Nên mỗi bình minh ta
thảng thốt
Đêm trốn đi rồi, em chẳng còn là em
Sống dưới mặt trời ta như lạc
vào đêm
Không tiếng nói cười, âm thanh trầm
bổng
Và em, nàng chim ưng
bé bỏng
Tung cánh lưng trời, nức nở hồn ta
Chỉ tại lời nguyền ấy hai đứa
mãi xa
Sống bên nhau mà chẳng
hề gặp gỡ
Ta ước bình minh không
còn về nữa
Kiếp sói dẫu tàn, trong đêm, ta vẫn vui
Để môi em mãi thắm
nụ hoa cười
Mơ cả không gian, đẩy
lùi bóng tối
Sói chẳng hiểu gì đâu,
những điều
em nói
Nhưng biết mình yêu, và
biết được
yêu
Lão phù thuỷ già đáng ghét biết bao nhiêu
Chia xẻ ngày đêm thành
hai nửa
Đời hai đứa chẳng còn như trước
nữa
Nửa sống bây giờ, nửa chết lúc xa xưa ...
Chỉ tại lời nguyền ấy hai đứa
phải xa nhau
Nhớ thương ta cột vào
sợi tóc
Chết một đời người, không chết niềm hy vọng
Xa em rồi, ta vẫn
mãi chờ mong ...