Tình Ðêm (2)

 

Màn Ðêm dần buông xuống trên phố vắng

Ánh đèn vàng hiu hắt giữa mờ sương

Một hình hài bước nhỏ trên đường

Nghêu ngao hát chuyện tình xưa vãng

 

Phố im lìm, không gian vắng lặng

Không tiếng rơi, không làn hơi vội

Hình hài kia chợt cười lên một chuỗi

Rồi nâng chai nốc cạn mấy hơi liền ...

 

Rượu chưa ấm lòng mắt vội nhìn xiên

Bóng trắng châ.p chờn thoắt ẩn g

ần bên Tay dụi mắt mấy lần rồi lẩm bẩm

"Mới ba chai đã say mềm"

 

Bước cao thấp, hình hài kia tiến tới

Cánh tay khô đưa quờ quạng xa gần

Mặt chạm rồi sao chẳng thấy hình nhân

Chỉ đôi mắt thẫn thờ buồn đến lạ

 

Hình hài kia chợt rùng mình ngã

Trước làn môi phảng phất hương nồng

Ðôi tay trắng dìu dập giữa không

Như bỗng níu giâ.t lấy bầu rượu quí

 

Hình hài nọ quyết không hề yên vị

Ðứng phắt lên rồi co cẳng chạy ngay

Bóng trắng dập dời như khói tỏa mây bay

Theo sát gót không rời nửa bước

 

Chạy tới, chạy lui, chạy xuôi, chạy ngược

Vẫn không thể nào thoát khỏi làn hương

giá lạnh cùng câu hát thương

Của bóng trắng không nửa thân hình ấy

 

Hình hài nọ cuối cùng dừng chân chạy

Rộng tay ôm bóng trắng vào lòng

Cùng hơi thở pha lẫn hơi rượu nồng

Ðón làn môi lạnh băng từ bóng trắng

 

Bóng trắng rùng mình trước hơi rượu mạnh

Dập dờn lạnh lẽo thoắt ẩn rồi đi

Phố trở về với giấc ngủ li

Với tĩnh lặng của trường đêm gối mộng

 

Hình hại nọ ngoác hàm miệng rộng

Làm thêm mấy hơi rồi nghiêng ngửa bước đi

Miê.ng vẫn nghêu ngao câu hát tình si

Hình hài đó thằng say tớ đấy ...

 

4/99